SUY NIỆM CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN - NĂM B
SUY NIỆM CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN - NĂM B
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (Mc 13, 24-32)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng:
"Trong những ngày ấy, sau cảnh khốn cực, mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng
sẽ mất sáng, các ngôi sao sẽ từ trời rơi xuống và các sức mạnh trên trời sẽ bị
lay chuyển.
Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người ngự đến trên đám
mây với đầy quyền năng và vinh quang. Và bấy giờ Người sẽ sai các thiên thần
của Người đi quy tụ những kẻ đã được tuyển chọn từ khắp bốn phương, từ chân
trời cho đến cùng kiệt trái đất. Nhìn vào cây vả, các con hãy tìm hiểu dụ ngôn
này. Khi nó đâm chồi nảy lộc, các con biết rằng mùa hè gần đến.
Cũng vậy, khi các con nhìn thấy tất cả những điều đó
xảy ra, thì các con hãy biết là Người đã tới gần ngoài cửa rồi. Thầy bảo thật
các con: Thế hệ này sẽ chẳng qua đi trước khi mọi sự đó xảy đến. Trời đất sẽ qua
đi, nhưng lời Thầy nói sẽ chẳng qua đi.
"Còn về ngày đó hay giờ đó, thì không một ai
biết được, dù các thiên thần trên trời, dù Con Người cũng chẳng biết, chỉ có
mình Cha biết thôi".
Suy niệm: Thời Gian Yêu
Thương Và Thời Gian Công Thẳng
Con người có sinh có
tử. Vũ trụ này có ngày khởi đầu chắc chắn sẽ có ngày kết thúc. Đó là chân lý. Hôm
nay, Chúa nhật áp chót của năm phụng vụ, Giáo hội cho chúng ta suy niệm Lời Chúa
liên quan đến ngày cánh chung. Chúng ta thấy được hai khung cảnh của ngày tận
thế.
Khủng cảnh thứ
nhất ở bài đọc I, do sách Đanien diễn tả. Tác giả nói tới một
thời gian kinh hoàng “Đó là thời kỳ khốn
khổ chưa từng xảy đến từ khi có các dân tộc cho tới bây giờ”. Trong ngày
đó, có tổng lãnh sứ thần Micae can thiệp. Người lành sẻ được thưởng. Đó là
những người được “Ghi trong sổ sách”,
là “Những người thông minh” và “Những kẻ khuyên dạy sự công chính”. Còn
kẻ dữ sẽ bị luật phạt. Họ “Phải tủi nhục
muôn đời”.
Khung cảnh thứ
hai do Tin mừng hôm nay diễn tả. Tác giả Thánh Marcô cho biết: “Trời đất sẽ qua đi”. Nghĩa là có ngày
cùng tận của vũ trụ. Nhưng ngày đó đến khi nào chúng ta không biết được: “Còn về ngày đó hay giờ đó, thì không một ai
biết được, dù các thiên thần trên trời, dù Con Người cũng chẳng biết, chỉ có
mình Cha biết thôi". Tuy vậy, tác giả cho chúng chúng ta biết có những
dấu hiệu báo cho biết ngày đó sắp đến: (1) “Mặt
trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng sẽ mất sáng, các ngôi sao sẽ từ trời rơi xuống và
các sức mạnh trên trời sẽ bị lay chuyển”. (2) “Thiên hạ sẽ thấy Con Người ngự đến trên đám mây với đầy quyền năng và
vinh quang”. (3) “Và bấy giờ Người sẽ
sai các Thiên thần của Người đi qui tụ những kẻ đã được tuyển chọn từ khắp bốn
phương, từ chân trời cho đến cùng kiệt trái đất”.
Qua hai khung cảnh mà bài đọc I và bài Tin
mừng diễn tả chúng ta xác tín hơn: Có ngày Tận Thế, Thiên Chúa sẽ phán xét nhân
loại và kẻ lành được thưởng, kẻ dữ bị phạt. Đó cũng là tín điều chúng ta tuyên
xưng trong Kinh Tin Kính: “Người sẽ lại
đến trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết”.
Vậy, khi chúng ta tin chắc có sự chết, có
ngày tận thế và ngày đó lại đến cách bất ngờ thì chúng ta cần phải làm gì?
Thứ
nhất, phải sống tỉnh Thức và sẵn sàng: Chính Chúa Giêsu đã từng nhắc nhở: “Anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người
sẽ đến”(Mt 24,44; Lc 12,40). Tỉnh thức như chủ nhà canh phòng kẻ trộm(Mt 24, 43-44). Tỉnh thức như năm cô trinh nữ khôn ngoan đi đón chàng
rể chuẩn bị dầu đèn đầy đủ (Mt 25, 1-3). Tỉnh thức và sẵn sàng chính là
biết chu toàn bổn phận: Bổn phận đối với Thiên Chúa và bổn phận đối với tha
nhân, đó là thực thi trọn vẹn Mười điều răn của Chúa và các điều răn Hội thánh,
tóm lại trong hai điều: Mến Chúa và Yêu Người. Đến ngày phán xét, Thiên Chúa sẽ
phán xét chúng ta theo một tiêu chuẩn duy nhất đó là Tình Yêu (x. Mt 25, 31-46).
Thứ
hai, phải tỉnh thức và sẵn sàng khi còn có thể. Trần gian chỉ là quán trọ. Thiên Đàng
mới là ngôi nhà vĩnh cửu. Thời gian chúng ta đang sống trên trần gian này là
thời gian của Ân Sủng. Thời
gian của Thiên Chúa Yêu Thương chúng ta. Trong thời gian này, Thiên Chúa ban
cho chúng ta đủ điều kiện để làm lành lánh dữ: Ban thời gian, ban sức khoẻ, ban
khả năng, ban phương tiện, như những nén bạc để chúng ta sử dụng mà lo phần
rỗi. Thời gian này thật đáng quý. Quý đến nỗi có thể chỉ cần một tích tắc thôi
cũng có thể biến tội nhân thành thánh nhân. Thời Gian tạm bợ quyết định cho số
phận vĩnh cửu. Thánh Gioan Viannay đã nói với một phụ nữ có người chồng mới
chết rằng: "Ông ấy đã được rỗi. Giữa
thành cầu và giòng nước, ông đã kịp ăn năn tội...".
Chết là hết thời gian Yêu Thương, Thiên
Chúa cứ Công Tội mà thưởng hay phạt chúng ta, đó là thời gian của Công Thẳng. Thiên
Chúa chỉ dựa vào công để thưởng và dựa vào tội để phạt: “Những ai đã làm điều lành, thì sẽ sống lại để được sống; ai đã làm
điều dữ, thì sẽ sống lại để bị kết án”(x. Ga 5, 28-29). Vậy hãy sử dụng
thời gian Yêu Thương để làm những gì có thể làm được “Việc gì làm hôm nay đừng để đến ngày mai”, để khi bước sang thời
gian Công Thẳng sẽ không còn hối hận và nuối tiếc.
Câu chuyện sau đây phần nào giúp chúng ta
hiểu hơn về chân lý trên: Một cô bá tước nọ rất xinh đẹp nhưng lại mồ côi cha
mẹ lúc còn bé, nàng lớn lên trong một lâu đài tráng lệ và rất hãnh diễn về gia
tộc quí phái của nàng. Một hôm có một cô bé, con của bác thợ gặt nghèo, hổn hển
chạy đến lâu đài của cô bá tước và thưa : “Thưa
cô, ba cháu sắp chết, và ba cháu xin cô tới ngay vì ba cháu có một điều rất
quan trọng cần nói cho cô biết trước khi nhắm mắt”.
Cô bá tước kiêu căng đáp lại : “Ta không hiểu tại sao một bác thợ gặt nghèo
hèn như ba của mày, lại có điều gì phải nói với ta”. Và cô bá tước tức
giận, đóng cổng, đuổi đứa bé đi. Một lúc sau đứa bé lại hổn hển đến gõ cửa lâu
đài và run sợ phân trần một lần nữa với cô bá tước kiêu hãnh : “Xin cô đến mau trước khi ba cháu chết. Ba
cháu nói là trước khi má cô qua đời, trong trận chiến tranh cuối cùng, bà đã
chôn dấu rất nhiều vàng bạc và một kho tàng lớn cho cô. Ba cháu định để tới khi
cô đến tuổi trưởng thành sẽ tỏ cho cô biết má cô đã nhờ ba cháu chôn dấu ở đâu,
nhưng bây giờ ba cháu sắp từ trần nên muốn trối lại cho cô kho tàng đó”.
Nghe vậy, cô bá tước vội vàng đi theo đứa
bé, vừa đi vừa chạy, nhanh bao nhiêu có thể. Nhưng khi cô bá tước vừa bước chân
đến cửa nhà người thợ gặt nghèo khổ, thì ông ta cũng vừa tắt thở không kịp nói
cho cô biết kho tàng được cất dấu ở đâu. Kế đó, cô bá tước cho đục khoét nhiều
lộ trong phòng, trong tường, nhưng đã quá trễ, không tìm thấy kho tàng chôn dấu
ở đâu cả.
Cô bá tước trong câu chuyện trên đây vì
kiêu hãnh nên bỏ lỡ cơ hội không lấy được kho tàng quí báu mà mẹ để lại. Nước
Trời là kho tàng quí giá, nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội tức là nếu chúng ta không
biết sử dụng Thời Gian Yêu Thương để lo phần rỗi thì chúng ta cũng có nguy cơ
đánh mất kho tàng quý giá đó. Amen.
Lm. Anthony Trung Thành
Leave a Comment